Khấn Chuẩn thương nhớ mẹ
Ông Khấn Chuẩn thưở nhỏ, tính hay du đãng, không giữ lễ phép, lại thích chơi chim, chơi chó. Bà mẹ ông vốn là người nghiêm khắc, thấy con thế quỏ phạt luôn, mà vẫn không chứa.
Một hôm, ông bỏ học đi chơi, bà mẹ giận lắm, cầm cái quả cân ném ông, trúng phải chân, máu chảy đầm đìa… Ông bị đau, ít lâu mối khỏi. Tự bấy giờ ông không dám lêu lổng, phóng túng, chỉ chuyên cần học tập về sau, thi đỗ, làm quan đến Tể tướng. Lúc ông qui hiển, thì mẹ ông đã tạ thế rồi. Mỗi khi ông sờ đến vết thương ở chân, thì ông lại nức nở khóc lóc và nói rằng: “Chính cái vết thương này làm cho ta nên người đây”.
Tình mẹ con con vượn
Ở đất Vũ Bình, có giống vượn lông đỏ như vang, nõn như tơ, trông xa lấp lánh rất là ngoạn mục. Có hai mẹ con con vượn, mẹ thì khôn ngoan, tai quái, con thì ngây ngô, nhẹ dạ, nhưng lúc nào cũng đi liền bên vượn mẹ. Ngưòi đi săn không thể nào nhử mồi, đánh bẫy được, mói lấy thuốc độc xác mũi tên, rình lúc vượn mẹ vô ý thì bắn. Vượn mẹ biết mình không thể sống được, vắt sữa ra dùng cho con uống, xong rồi lăn ra chết. Người đi săn quay về phía vượn con, cầm roi quật vào cái xác vượn mẹ. Vượn con thây, kêu gào thương xót, chạy ngay lại gần, người đi sân bắt sốhg được. Lúc về nhà, cứ đêm đêm, vượn con nằm phục bên xác mẹ, thì mối yên; một đôi khi lại ôm lấy kếu gào, vật vã rất thảm thiêt. Không được mấy hôm vượn con cũng chết.
Than ôi! Vượn là giông vật còn biết thương mẹ, liều chêt với mẹ, huống chi là giông người lại nỡ nhẫn tâm quên mẹ, phụ lòng mẹ ư!
Tống Liêm
Giải nghĩa. – Vũ Binh: tên đất ở vào địa phận phủ Định Châu tỉnh Phúc Kiến bây giờ.
Tống Liêm: người đòi nhà Minh học giỏi, nhò ngưòi từ lúc trẻ đến lúc già không có hôm nào ròi quyển sách, văn chương dồi dào làm Sử nhà Nguyên 210 quyển.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: truyện ngụ ngôn ngắn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét