HỔ MƯỢN OAI HỔ
Vua Tuyên Vương làm vua cả nước sở, Chiêu Hề Tuất chỉ là một người bầy tôi vua Tuyên Vương. Thế mà người phương bắc ai nghe thấy nói Chiêu Hề Tuất cũng phải kinh sợ. Vua lấy làm lạ, một hôm, hỏi quần thần là vì cố làm sao. Không ai trả lời nổi. Chỉ có Giang Nhất thưa được rằng:
“Con hổ hay bắt các giống thú để ăn thịt. Một hôm bắt được con hổ, Hồ bảo: “Liệu đó! Chớ có động chạm đến ta mà chết ngay bấy giờ. Ta là Trời sai xuống, cầm quyền coi hết cả bách thú. Ngươi mà ăn thịt ta, là người trái mệnh trời, hại đến thân ngay lập tức. Không tin, thử để ta đi trước, ngươi theo hầu sau, xem có con thú nào trông thấy ta mà không sợ hãi, tìm đường trên cho mau không!” Hổ cho Hồ là nói thật, bèn theo hồ đi. Quả nhiên bách thú trông thấy đều sợ mà chạy cả. Hổ vẫn không biết rằng bách thú đều sợ mình mà chạy, cứ tưởng là sợ Hồ. Nay nhà vua nước mạnh, quân nhiều mà vua giao cả quyền thế cho Chiêu Hề Tuất, người phương bắc sợ Hề Tuất, nhưng kỳ thực là sợ vua cũng như bách thú sợ hổ vậy”.
MẠNH THƯỜNG QUÂN VÀO NƯỚC TẦN
Mạnh Thường Quân là một nhà nghĩa hiệp nước Tề, muốn sang nước Tần, để du thuyết. Có hàng nghìn người can ngăn mà không được. Sau Tô Tần đến can. Mạnh Thường Quân bảo rằng:
“Việc người thì ta đấy không còn sót gì nữa, chỉ có việc quỉ thần là ta chưa được rõ mà thôi.”
Tô Tần nói: Ấy chính tôi lại đấy không phải là để nói việc người, tôi cốt định đem việc quỉ thần nói để ông nghe.
Mạnh Thường Quân nói: ừ, thế nói ta nghe.
Tô Tần nói: Vừa rồi tôi lại đấy, đi qua con sông tôi thấy một pho tượng đất nói chuyện với một pho tượng gỗ. Tượng gỗ bảo tượng đất: Ngươi là đất nặn thành hình, đến mùa mưa, nước sông lên ngập lụt cả thì ngươi bở tan ra mất. – Tượng đất nói: Ta có tan ra nữa, ta vốn là đất, thì đất lại hoàn đất mà thôi. Chớ như ngươi là gỗ tạc thành hình, nước tràn ngập lên thì chưa biết ngươi trôi giạt vào đâu mà rồi ra thế nào… Nay nước Tần là nước hiểm trở, vua Tần là vua bạo ngược, nếu ông vào đấy thì chửa biết có ra thoát được không.
Mạnh Thường Quân nghe nói, bèn thôi không sang nước Tần nữa.
Giải nghĩa:
- Mạnh Thường Quân: con vua nước Tề thời Chiến quốc, họ Điền tên Văn làm tướng nước Tề có tiếng là người nghĩa hiệp, trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn người khách. – Nghĩa hiệp: người thẳng tính thích điều phải, hay giúp người hèn yếu, chống lại kẻ cường quyền.
- Tần: tên nước thời Xuân Thu (tức là tỉnh Thiểm Tấy bấy giờ) đến đòi Thuỷ Hoàng, nước Tần chiếm được cả sáu nước mà nhất thống thiên hạ.
- Du thuyết: nhà ngôn luận giỏi đời Chiến quốc thường dùng lòi biện bác mà làm cho người ta xiêu lòng phải nghe.
- Tô Tần: người thời Chiến quốc, là một nhà du thuyết giỏi, có công đi liên hợp được sáu nước để chống lại nước Tần. Mạnh Thường Quân thấy Tô Tần đến, đột ngột đem chuyện quỉ thần hỏi, có ý làm cho khó khăn Tô Tần không nói ra làm sao được nữa. Không ngờ Tô Tần ứng biến lanh, lấy ngay chuyện quỉ thần làm thí dụ mà nói đến mình.
Vua Tuyên Vương làm vua cả nước sở, Chiêu Hề Tuất chỉ là một người bầy tôi vua Tuyên Vương. Thế mà người phương bắc ai nghe thấy nói Chiêu Hề Tuất cũng phải kinh sợ. Vua lấy làm lạ, một hôm, hỏi quần thần là vì cố làm sao. Không ai trả lời nổi. Chỉ có Giang Nhất thưa được rằng:
“Con hổ hay bắt các giống thú để ăn thịt. Một hôm bắt được con hổ, Hồ bảo: “Liệu đó! Chớ có động chạm đến ta mà chết ngay bấy giờ. Ta là Trời sai xuống, cầm quyền coi hết cả bách thú. Ngươi mà ăn thịt ta, là người trái mệnh trời, hại đến thân ngay lập tức. Không tin, thử để ta đi trước, ngươi theo hầu sau, xem có con thú nào trông thấy ta mà không sợ hãi, tìm đường trên cho mau không!” Hổ cho Hồ là nói thật, bèn theo hồ đi. Quả nhiên bách thú trông thấy đều sợ mà chạy cả. Hổ vẫn không biết rằng bách thú đều sợ mình mà chạy, cứ tưởng là sợ Hồ. Nay nhà vua nước mạnh, quân nhiều mà vua giao cả quyền thế cho Chiêu Hề Tuất, người phương bắc sợ Hề Tuất, nhưng kỳ thực là sợ vua cũng như bách thú sợ hổ vậy”.
MẠNH THƯỜNG QUÂN VÀO NƯỚC TẦN
Mạnh Thường Quân là một nhà nghĩa hiệp nước Tề, muốn sang nước Tần, để du thuyết. Có hàng nghìn người can ngăn mà không được. Sau Tô Tần đến can. Mạnh Thường Quân bảo rằng:
“Việc người thì ta đấy không còn sót gì nữa, chỉ có việc quỉ thần là ta chưa được rõ mà thôi.”
Tô Tần nói: Ấy chính tôi lại đấy không phải là để nói việc người, tôi cốt định đem việc quỉ thần nói để ông nghe.
Mạnh Thường Quân nói: ừ, thế nói ta nghe.
Tô Tần nói: Vừa rồi tôi lại đấy, đi qua con sông tôi thấy một pho tượng đất nói chuyện với một pho tượng gỗ. Tượng gỗ bảo tượng đất: Ngươi là đất nặn thành hình, đến mùa mưa, nước sông lên ngập lụt cả thì ngươi bở tan ra mất. – Tượng đất nói: Ta có tan ra nữa, ta vốn là đất, thì đất lại hoàn đất mà thôi. Chớ như ngươi là gỗ tạc thành hình, nước tràn ngập lên thì chưa biết ngươi trôi giạt vào đâu mà rồi ra thế nào… Nay nước Tần là nước hiểm trở, vua Tần là vua bạo ngược, nếu ông vào đấy thì chửa biết có ra thoát được không.
Mạnh Thường Quân nghe nói, bèn thôi không sang nước Tần nữa.
Giải nghĩa:
- Mạnh Thường Quân: con vua nước Tề thời Chiến quốc, họ Điền tên Văn làm tướng nước Tề có tiếng là người nghĩa hiệp, trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn người khách. – Nghĩa hiệp: người thẳng tính thích điều phải, hay giúp người hèn yếu, chống lại kẻ cường quyền.
- Tần: tên nước thời Xuân Thu (tức là tỉnh Thiểm Tấy bấy giờ) đến đòi Thuỷ Hoàng, nước Tần chiếm được cả sáu nước mà nhất thống thiên hạ.
- Du thuyết: nhà ngôn luận giỏi đời Chiến quốc thường dùng lòi biện bác mà làm cho người ta xiêu lòng phải nghe.
- Tô Tần: người thời Chiến quốc, là một nhà du thuyết giỏi, có công đi liên hợp được sáu nước để chống lại nước Tần. Mạnh Thường Quân thấy Tô Tần đến, đột ngột đem chuyện quỉ thần hỏi, có ý làm cho khó khăn Tô Tần không nói ra làm sao được nữa. Không ngờ Tô Tần ứng biến lanh, lấy ngay chuyện quỉ thần làm thí dụ mà nói đến mình.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: sách khổng tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét